Tiêu Tân Lôi còn muốn nói chuyện tiếp nhưng cơ thể cô đột nhiên cứng ngắc, sau đó trực tiếp hét chíu tai.
Bởi vì một thứ gì đó nhơ nhớp chui vào trong ống quần cô, hiện giờ đã trườn lên tới ngực rồi!
Nó vẫn còn ở trong quần áo cô mà trườn qua trườn lại!
"Nhỏ giọng xíu, đừng quấy nhiễu tôi lái xe, đường có ngàn vạn lối, an toàn là trên hết." Ôn Văn cảm thấy quá ầm ĩ, vì thế quát lớn một câu.
"Có rắn, có rắn!" Cảm nhận được con rắn ở bên trong quần áo mình, Tiêu Tân Lôi gần như hỏng mất nói.
Tuy cô đã trở thành người siêu năng nhưng hiện giờ vẫn không có được năng lực chiến đấu, thậm chí cũng chưa trải qua trận chiến nào thật sự, vì thế xét về chuyện này thì không khác gì những cô gái bình thường.
"An tâm, là rắn tôi nuôi, không có lệnh của tôi thì sẽ không cắn người." Ôn Văn trấn an.
"Vậy mau bảo nó chui ra đi!" Tiêu Tân Lôi hét chói tai nói.
"Aiz, phụ nữ đúng là phiền phức, Tam Tể Nhi, mau chui ra đây, đừng có làm rộn." Ôn Văn bất đặc dĩ lệnh cho Tam Tể Nhi chui ra.
Sau đó Tiêu Tân Lôi nhìn thấy một con rắn nhỏ trong suốt to cỡ ngón cái dài hơn nửa mét từ cổ áo cô bò ra, leo lên người Ôn Văn, vòng một vòng quanh cổ anh rồi nhắm mắt lại ngủ.
Quấn trên cổ như vậy trông nó giống như một chiếc vòng cổ.
Trước khi đặt tên thì Tam Tể đã hoàn thuần phục Ôn Văn, Ôn Văn bảo nó đi ăn da chân, nó sẽ không dám ăn cá chạch.
Năng lực màu sắc tự vệ của nó có thể mang tới trợ giúp rất lớn cho Ôn Văn, vì thế bây giờ Ôn Văn thỉnh thoảng sẽ mang nó theo bên người.
Trên người Tam Tể Nhi có mùi hương thoang thoảng, Ôn Văn hít sâu một hơi, sau đó nói với Tiêu Tân Lôi: "Mùi nước hoa thơm đấy."
Bị con rắn kia hù, tâm tình Tiêu Tân Lôi nhất thời khó có thể bình tĩnh, vì thế cũng không hiểu được Ôn Văn đang nói gì.
Rất nhanh hai người đã tới được viện dưỡng lão thành phố, đầu tiên bọn họ muốn tới gặp Trương Khả Vi.
Chuyện xảy ra trong bảo tàng tư nhân của ông ta, muốn điều tra thì cần phải hỏi chuyện ông ta một chút.
Mặc dù là trong thế giới người siêu năng thì sức mạnh của tư sản cũng rất mạnh mẽ.
Trải qua một phen xét duyệt an toàn, Ôn Văn rốt cuộc tận mắt nhìn thấy Trương Khả Vi trong truyền thuyết.
Khác với tấm hình một vị doanh nhân tinh thần phấn chấn, ngồi trước mặt Ôn Văn là một ông cụ tóc bạc hoa râm, trên tay cắm ống truyền dịch.
Có điều Ôn Văn cũng không vì thế mà khinh thường, anh có thể cảm nhận được ở nơi này có ít nhất là năm người siêu năng!
Rất nhiều người siêu năng không muốn gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, nhưng dưới sự giám sát của hiệp hội cũng không thể làm ra chuyện phạm pháp, vì muốn có được cuộc sống tốt hơn, một phần người siêu năng lựa chọn trở thành vệ sĩ cho những nhân vật lớn giống như Trương Khả Vi.
Đương nhiên vấn đề này Hiệp Hội Thợ Săn quản lý rất nghiêm, chỉ có nhân vật lớn có danh tiếng như Trương Khả Vi mới có tư cách thuê người siêu năng bảo vệ.
Mà những kẻ giàu có không biết về thế giới siêu năng thì căn bản không thể tiếp xúc được với người siêu năng.
Trong năm người siêu năng này, có ba người có cường độ hơi thở tương tự với Tiêu Tân Lôi ở bên cạnh Ôn Văn, cũng tức là người siêu năng cấp bậc Thăm Dì.
Còn một người có lẽ là người siêu năng cấp bậc Nắm Giữ, thoạt nhìn có lẽ là đội trưởng của tiểu đội vệ sĩ.
Người cuối cùng là người phụ nữ trung niên đang nằm trên ghế sô pha hí hoáy chơi game, Ôn Văn nhìn không thấu được thực lực của cô ta, nhưng từ ánh mắt thân thiện của cô ta thì có lẽ là người siêu năng mà Hiệp Hội Thợ Săn phái tới bảo vệ Trương Khả Vi.
Rất nhiều thợ săn sau khi rút khỏi tuyến đầu sẽ tiếp nhận các nhiệm vụ đơn giản như bảo vệ các nhân vật quan trọng.
"Trương tiên sinh, tối hôm qua một viện bảo tảng tư nhân của ông bị người siêu năng phá cửa xông ra, xin hỏi ông có biết gì về chuyện này không?"
Con ngươi Trương Khả Vi đảo một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Hiểu biết của tôi về người đó không thể nào nhiều hơn bọn cậu, sau khi chuyện xảy ra tôi đã phái người điều tra, trong buổi tối khoảng thời gian trước đó cũng có dấu vết người siêu năng hoạt động, nhưng rất là ít."
Trương Khả Vi suy nghĩ lâu như vậy không phải muốn giấu giếm hay gì, mà vì đầu óc hoạt động khá chậm so với trước kia.
"Vậy ông mất thứ gì không?" Ôn Văn theo thông lệ hỏi.
"Không có, không mất gì cả." Trương Khả Vi trả lời.
Ôn Văn gật đầu, Trương Khả Vi trả lời rất dứt khoát, không giống nói dối.
Chứng tỏ Trương Khả Vi thật sự không biết chuyện vòng tay triết học, như vậy thì không ai biết Ôn Văn đã lấy đi thứ gì từ viện bảo tàng, đây là một tin tốt.
Theo thông lệ hỏi chuyện xong, Ôn Văn và Tiêu Tân Lôi cũng không ở đây lâu, hai người rời khỏi viện dưỡng lão.
"Aiz... kẻ có tiền, xem cuộc sống của người ta đi, rồi lại nhìn mình đi..."
Ôn Văn thở dài một tiếng, trước đó khi có được số vàng và xe mới, anh có cảm giác mình rốt cuộc cũng trở thành kẻ có tiền.
Nhưng khi so với Trương Khả Vi, anh lại giống như một tên ăn mày vậy.
"Con người mà, không bao giờ thấy đủ cả."
Ngồi trong xe, hai người bắt đầu phân tích câu hỏi dành cho Trương Khả Vi khi nãy.
"Ông ta không mất vật gì, tức là người siêu năng kia cũng không làm chuyện gì xấu, có lẽ bị thứ gì đó quấy rối nên mới xuất hiện ở đó."
Ôn Văn lén lút giải vây cho mình.
"Nhưng hắn vẫn là một tên biến thái." Tiêu Tân Lôi nghiêm túc nói.
"Biến thái đâu phải là tội..." Ôn Văn có chút câm nín.
Chuyện người siêu năng gây ra sự cố nhưng không phạm lỗi lớn thế này, bình thường Hiệp Hội Thợ Săn sẽ tra rõ thân phận, sau đó tiến hành quản thúc nhưng không truy cứu.
Chỉ cần không làm chuyện xấu thì có thể coi là người siêu năng tốt.
Nhưng nếu thật sự không tra được thân phận, hiệp hội cũng không cưỡng cầu, chỉ ghi chú lại mà thôi.
Vì thế chỉ cần Ôn Văn không để lộ sơ hở, sau một thời gian dài điều tra không có kết quả thì Hiệp Hội Thợ Săn sẽ từ bỏ sự kiện trần truồng bỏ chạy kia.
Mỗi ngày hiệp hội có nhiều chuyện cần xử lý như vậy, nếu ngay cả những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể cũng truy tìm tận gốc rễ thì bọn họ không cần làm chuyện khác nữa.
Sau đó, Ôn Văn chỉ cần giả bộ cùng Tiêu Tân Lôi điều tra một phen rồi trình báo cáo cho Lâm Triết Viễn thì chuyện này coi như xong.
Chuyện còn lại sẽ do nhân viên hỗ trợ tiến hành điều tra.
Sau khi thảo luận chuyện người đàn ông trần truồng kia xong, Tiêu Tân Lôi do dự nói với Ôn Văn: "Tôi cảm thấy Trương Khả Vi có chút không đúng lắm."
"Hử? Chỗ nào không đúng?" Ôn Văn thuận miệng hỏi.
Tiêu Tân Lôi cân nhắc một chút rồi nói: "Ông ta đã chết rồi."
Ôn Văn lên tinh thần, kinh ngạc hỏi: "Cô nói ông ta là cương thi à?"
Tiêu Tân Lôi lắc đầu: "Không, ý của tôi là ông ta sớm phải chết rồi mới đúng nhưng bây giờ ông ta vẫn còn sống, ông ta đã không chết vào ngày mình cần phải chết."
"Chuyện này cũng không có gì kỳ quái, chỉ có thể chứng minh tử vong mà cô nhìn thấy có thể can thiệp và thay đổi, đối với cô thì đây có lẽ là chuyện tốt." Ôn Văn an ủi.
"Có chút không giống, tuổi thọ của ông ta đã sớm khô cạn rồi, không phải chỉ đơn giản là tránh né một lần nguy cơ sống chết, ông ta đã dựa vào một thứ gì đó để duy trì tính mạng của mình nhưng tôi không rõ đó là gì, dù sao thì chính là không phải thuốc thang bình thường."
Ôn Văn không quá để ý: "Loại đại gia có tiền như ông ta, có phương pháp kỳ quái để kéo dài tính mạng cũng không kỳ quái, nếu phương pháp đó trái với quy định của hiệp hội thì mới tới phiên chúng ta quản."
Tiêu Tân Lôi gật đầu, cũng không tiếp tục đi sâu vào vấn đề này nữa, chuyện này cô không có kinh nghiệm bằng Ôn Văn.
Nếu Ôn Văn thật sự đang điều tra tên đàn ông trần truồng kia thì chắc chắn anh sẽ không bỏ qua điểm khả nghi này.
Nhưng bởi vì người đàn ông chính là anh nên Ôn Văn cũng không muốn đào sâu, vì thế mới qua loa cho qua chuyện.
Trên sân thượng tòa nhà cao nhất viện dưỡng lão, một bóng người mặc vest trắng không nhìn rõ mặt yên lặng chăm chú nhìn Ôn Văn và Tiêu Tân Lôi đang dần đi xa.
Nhìn một hồi lâu hắn mới thu lại tầm mắt, sau đó đưa tay lên, cẩn thận nhìn món đồ trong tay.
Đó là một con rối hình chuột đã vỡ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo